Có một ngày, em để anh ra ngoài nỗi nhớ
Là ngày Hà Nội lạnh heo may
Rét Nàng Bân, xước môi mùa khô hạn
Trơ gầy, vai nhỏ gánh tình phai
Có một ngày, em để anh ra ngoài nỗi nhớ
Cỏ úa tự bao giờ, ven triền dốc anh qua
Bông lau buồn gì mà rũ cánh?
Hanh hao đau, giọt nắng cuối mùa!
Có một ngày, em đẩy anh ra ngoài nỗi nhớ
Ly cà phê lặng tiếng bên đường
Một mình anh, ôm buồn uống Phố
Dáng Kiều đi, còn có trở về?
Có một ngày, em rũ anh ra ngoài nỗi nhớ
Bàn tay thẫn thờ tựa nhành khô
Mím môi cắn từng giọt đắng
Gối chăn kia phủ kín ngực nồng
Có một ngày, em vùi mình quên nhớ…
Nàng Châm Bá – HN,2015