Ta lại thả nỗi niềm kín câu thơ
Sương giận hờn, lững thững buồn xuống tóc
Có điều gì trong tim mình khó nhọc
Đêm chơ vơ sầu, đường cũ, Xuân phai?
Lối xưa lạnh lùng, em giờ ở bên ai?
Hoa Tử Đằng đã không còn tím nữa
Khúc Tình xưa, chẳng còn hai đứa
Con phố dài …thăm thẳm hoang mang
Da diết gì, ngày mây chợt lang thang
Mi trở nặng nỗi sầu gieo vào mắt
Gió muốn nói gì không, mà ru lòng dìu dặt
Em xa cách rồi, đời nắng quái chiều hôm
Mùa hạ về, chênh vênh những phút dỗi hờn
Lặng lẽ đếm sao rơi xuống mặt Hồ lặng sóng
Uống nhân gian đổi thay qua từng đêm trắng
Ta lại thả nỗi niềm…cay đắng riêng ta
Thái Hà – Hà Nội, 31.3.16
Tin cùng chuyên mục:
Việt Nam Xưa qua 100 bức ảnh phục chế màu – Thập niên 1890
Cảnh Nam Bộ xưa: Thăm lại các tỉnh Miền Tây 100 năm trước
Tại sao gọi là Sài Gòn? Lý do, nguồn gốc?
Những thương hiệu “Khét Tiếng” Sài Gòn trước 1975 (Phần 2)