Em cũng sắp quen với sự tự dỗ mình
là buồn là vui
là cười là khóc
là những ngày rã rời khó nhọc
chỉ biết úp mặt vào tay hứng lại những vụng về
Cuộc đời vẫn dài rộng thế kia
nên ai cũng cần cho mình một người che chở
một cái tên để nằm vạ trong một vùng thương nhớ
xua đuổi thế nào cũng chẳng đi đâu
Cuộc đời vẫn mặn và sâu
vẫn có những ngày nhìn đâu đâu có thấy vị cà phê đen và đắng
vẫn có những ngày liếm môi mà rùng mình vì mặn
có xót xa nào im lặng hơn không?
Vẫn có những ngày nắng cháy mà cứ tưởng giữa đông
chỉ thấy lòng mình mênh mông gió thốc
gió tràn vào đêm em không còn biết khóc
mà thấy trong gương cô độc ướt mi mình
Ai cũng có một cuộc đời
để buồn,
để vui
để cười,
để khóc
để những lúc cô đơn, khó nhọc
thèm một cuộc đời khác đến hỏi thăm.
_September Rain)
Tin cùng chuyên mục:
Thảo luận bằng AI
Kinh Vĩnh Tế – Thoại Hà và những công trình thủy lợi phục vụ phát triển KT-XH vùng Tứ giác Long Xuyên-An Giang
Điện Biên Phủ – Những khía cạnh quốc tế
Sự chỉ đạo của Đảng về Quân sự trong Đông – Xuân 1953-1954 với trận quyết chiến Điện Biên Phủ