Phố không mùa

Anh trở về Sài Gòn với Phố
Hẹn gặp ai mà ngỡ đã xa rồi
Câu thơ cũ, chưa một lần gửi lại
Bỗng bên đời, nghe xa vắng chiều rơi

Thành Phố ùa vào lòng, những khoảng chơi vơi
Nhớ tới thắt tim, dáng xưa mỗi lần giận dỗi
Nắm tay em, lang thang đi qua từng mùa gió nổi
Đêm Bến Thành, kẻ chợ…thấy tình đi

Chỉ còn bên ta, kỷ niệm mãi xanh rì
Cứ khắc khoải những mùa đau, đâm vào trái tim từng mũi thương không thể nào xoa dịu
Sờ lên ngực mình khô cong, thấy khoảng trời vá víu
Tình nhạt nhoà, tình hờ hững, buồn tênh

Ôm trái tim gầy, ta xuống phố lênh đênh
Bao nổi trôi, nhận riêng mình để ngàn lần cay đắng
Em còn nhớ không, Phố Nhà Thờ, em giận ta và ngồi im lặng
Lũ bạn cười…trêu hai đứa khờ ghê

Rồi thời yêu ấy, trôi đi, chẳng hẹn lần trở về
Thắng nổi sao, sự ương bướng của một lần vò ruột gan mình cuộn vào lòng ốc biển
Ta vứt bỏ lại cuộc yêu đã một đời tận hiến
Và quên đi, tất cả những năm tháng mặn nồng

Sẽ chẳng còn em bên ta, chẳng còn ta bên em, để khoá chặt môi hồng hồng
Sẽ chẳng những nỗi nhớ tràn về mỗi đêm tới ứa trào nước mắt
Chẳng còn đâu em cho một lần yêu thương chân thật
Gian dối bây giờ, nhiều lắm…em ơi

Chẳng thể đi cùng nhau tới tận đất cùng trời
Mà cứ thế, ta ru lòng mình đợi chờ đến khờ và dại
Nỗi đau này, tim yêu này…phủ trong lòng tê tái
Cho đến bây giờ…sao còn mải vấn vương

Dành hết cho em một lần, dù trái tim này đã bao lần tổn thương
Dành hết cho em cả tuổi thanh xuân…để giờ già nua, cằn cỗi
Dành hết cho em, tình ơi, đã sống, đã chết, đã đoạ đày trái tim này hờn tủi
Ta biết đợi gì,
Ta biết tìm gì,
Những ngày tháng không nhau.

Thái Hà – SG, 5-4-16

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *