Sợi xích

Chúng mình chênh vênh
Buộc nhau bằng sợi xích
Mỏng manh như sợi tóc
Hết mùa thương đứt cuộc hoan tình
Em đi, ta ở lại một mình
Mùi hương cũ, tháng năm còn ủ
Em đi, sóng cồn cào giận dữ
Trút vào lòng ngẹn đắng chơi vơi
Soi vào đâu để thấy cả cuộc đời
Gương mặt quen bỗng thành xa lạ
Nỗi nhớ đêm nay thênh thang quá
Nghiến chặt nỗi cô đơn
Chúng mình sẽ già hơn
Chỉ có kỷ niệm mãi trẻ qua từng mùa hương nhớ
Chạm vào ngọn gió
Thoảng chút gì nơi thềm ngực rụng rơi
Bên đời, chỉ còn vùng trộm nhớ này thôi
Rồi tơ trời ngày mai giăng kín lối
Hẹn thề chênh vênh, tình xa quá đỗi
Chóng vánh tàn như đến hẹn… buồn lên!

Hà Nội – 29.10.2015 

Thái Hà

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *