Ta về với mẹ ta thôi
Năm nay mẹ đã chín mươi mỏi mòn
Cha thì đã khuất núi non
Con dăm bảy đứa chỉ còn vài ba
Ta lo xây cửa xây nhà
Mẹ ra Hà Nội như là Ô-sin…
Làm người có một trái tim
Mà sao mình để mẹ mình mồ côi?
Ta về với mẹ ta thôi
Làm con của mẹ như hồi còn thơ
Sang giàu phú quý ngu ngơ
Mẹ con con mẹ
sớm trưa ruộng đồng…
Nhà nông thì cứ nhà nông
Ham chi đổi phận
qua sông lụy người…
Ta về với mẹ ta thôi
Chín phương đã nếm
đủ mùi trầm luân
Cái xa thì đã đến gần
Người gần chừng cũng
dần dần xa xôi
Ta về với mẹ ta thôi
Phù hoa xin gửi cho người phù hoa
Ta về bên mẹ của ta
Không làm chi nữa,
cũng là làm con
Còn trời còn nước còn non
Ngày mai rồi sẽ chẳng còn mẹ ta!
(Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại)
nguồn: trongtungcauchu
Cụ và chắt của cụ
Tin cùng chuyên mục:
Thảo luận bằng AI
Kinh Vĩnh Tế – Thoại Hà và những công trình thủy lợi phục vụ phát triển KT-XH vùng Tứ giác Long Xuyên-An Giang
Điện Biên Phủ – Những khía cạnh quốc tế
Sự chỉ đạo của Đảng về Quân sự trong Đông – Xuân 1953-1954 với trận quyết chiến Điện Biên Phủ